×
×

bà chủ tiệm nail khóc thét vì mùi mắm tôm

Cắm cúi giũa móng vất vả thì chớ,

thỉnh thoảng ngẩng lên lại nhìn thấy giữa cái khe tối tăm ấy, con hến lông đắp dọc nó nhoẻn miệng ra cười như trêu ngươi mình, đấy là còn chưa kể hôm nào trái gió trở trời, nó phun mắm mực. haizzz đúng là nghề nào cũng có cái khổ riêng

Thể nào hôm đấy nguyên cái khu phố tới nhà tôi hỏi mua thuốc tiền đình.
Rồi mặc là không có mùi mắm tôm à

Lần sau dặn chị khách là rửa kĩ rồi đến làm nail nhá

Đỡ bị áp lực

Ai sao không biết chứ riêng tôi tin chuyện này có thật , bả túm lại quá kìa

Nhưng sao lại mùi Mắm Tôm

T lại nhớ được 1 câu chuyện bs nam phụ khoa bảo làm nghề này k sướng đâu. Sò ngon, sò đẹp, sò bình thường nó k đi khám.

Sò nhiễm bệnh, sò xấu mới cần đi tân trang. Nhiều khi bệnh nhân bước vào đã thấy bất an. Giờ k nghĩ làm nail cũng được hưởng ké

l nào cũng như l nào , thơm hay thối thì cũng chỉ là dư vị của cuộc sống này .

Con người mất vài tỷ năm để phát triển khứu giác thì chúng ta hãy tận hưởng tất cả các hương vị của thế giới này

vì chính bà chị đó cũng đã từng có một cái l thơm như bao cô gái trẻ khác !

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

 

 

..,..

Related Posts

Đa͏u͏ n͏h͏ói͏ l͏òn͏g͏ c͏ản͏h͏ n͏g͏ư͏ời͏ đ͏àn͏ ô͏n͏g͏, t͏a͏y͏ ô͏m͏ t͏r͏o͏ c͏ốt͏ v͏ợ, t͏a͏y͏ b͏ồn͏g͏ c͏o͏n͏ t͏h͏ơ͏

Đa͏u͏ n͏h͏ói͏ l͏òn͏g͏ c͏ản͏h͏ n͏g͏ư͏ời͏ đ͏àn͏ ô͏n͏g͏, t͏a͏y͏ ô͏m͏ t͏r͏o͏ c͏ốt͏ v͏ợ, t͏a͏y͏ b͏ồn͏g͏ c͏o͏n͏ t͏h͏ơ͏ Gi͏ữa͏ đ͏ê͏m͏ c͏o͏n͏ k͏h͏óc͏ n͏g͏ằn͏ n͏g͏ặt͏ đ͏òi͏ s͏ữa͏ m͏ẹ, a͏n͏h͏ ô͏m͏…

S͏a͏n͏g͏ n͏h͏à b͏à x͏ã, t͏h͏a͏n͏h͏ n͏i͏ê͏n͏ l͏ê͏n͏ g͏i͏ọn͏g͏ k͏h͏i͏ b͏ố v͏ợ n͏h͏ờ l͏àm͏ t͏h͏ịt͏ v͏ịt͏: “Đ͏ến͏ ă͏n͏ c͏h͏o͏ l͏à c͏òn͏ m͏a͏y͏!”

C͏ác͏ c͏ụ v͏ẫn͏ c͏ó c͏â͏u͏ “D͏â͏u͏ l͏à c͏оn͏, r͏ể l͏à k͏h͏ác͏h͏”. T͏h͏ế n͏h͏ư͏n͏g͏ t͏r͏o͏n͏g͏ t͏h͏ời͏ b͏u͏ổi͏ h͏i͏ện͏ n͏a͏y͏, q͏u͏a͏n͏ n͏i͏ệm͏ n͏h͏ư͏ v͏ậy͏ c͏ũn͏g͏ đ͏ã K͏հô͏n͏g͏ c͏òn͏ đ͏ún͏g͏…

C͏ả l͏àn͏g͏ t͏á h͏ỏa͏ v͏ề c͏h͏ú c͏h͏ó b͏i͏ết͏ n͏ói͏ t͏i͏ến͏g͏ n͏g͏ư͏ời͏ n͏h͏ư͏ m͏ột͏ đ͏ứa͏ t͏r͏ẻ c͏o͏n͏ m͏ới͏ l͏ớn͏

C͏ả l͏àn͏g͏ t͏á h͏ỏa͏ v͏ề c͏h͏ú c͏h͏ó b͏i͏ết͏ n͏ói͏ t͏i͏ến͏g͏ n͏g͏ư͏ời͏ n͏h͏ư͏ m͏ột͏ đ͏ứa͏ t͏r͏ẻ c͏o͏n͏ m͏ới͏ l͏ớn͏ C͏h͏ú c͏h͏ó b͏i͏ết͏ n͏ói͏ t͏i͏ến͏g͏ n͏g͏ư͏ời͏ n͏ổi͏ t͏i͏ến͏g͏ k͏h͏ắp͏…

B͏͏͏͏ị͏͏͏ “c͏͏͏͏:ắ͏͏͏t͏͏͏͏ c͏͏͏͏h͏͏͏͏â͏͏͏͏n͏͏͏͏” d͏͏͏͏o͏͏͏͏͏ u͏͏͏͏n͏͏͏͏g͏͏͏͏ t͏͏͏͏h͏͏͏͏ư͏͏͏͏, b͏͏͏͏é t͏͏͏͏r͏͏͏͏a͏͏͏͏i͏͏͏͏ 8t g͏͏͏͏à͏͏͏o͏͏͏͏͏ k͏͏͏͏h͏͏͏͏:óc͏͏͏͏ v͏͏͏͏ì t͏͏͏͏a͏͏͏͏n͏͏͏͏ v͏͏͏͏ỡ͏͏͏ g͏͏͏͏i͏͏͏͏ấ͏c͏͏͏͏ m͏͏͏͏ơ͏ t͏͏͏͏r͏͏͏͏ở͏͏͏ t͏͏͏͏h͏͏͏͏à͏͏͏n͏͏͏͏h͏͏͏͏ c͏͏͏͏ầ͏͏͏u͏͏͏͏ t͏͏͏͏h͏͏͏͏ủ: “B͏͏͏͏a͏͏͏͏o͏͏͏͏͏ g͏͏͏͏i͏͏͏͏ờ͏͏͏ m͏͏͏͏ới͏͏͏͏ l͏͏͏͏ắ͏͏͏p͏͏͏͏ c͏͏͏͏h͏͏͏͏â͏͏͏͏n͏͏͏͏ g͏͏͏͏i͏͏͏͏ả͏͏͏ c͏͏͏͏h͏͏͏͏o͏͏͏͏͏ c͏͏͏͏o͏͏͏͏͏n͏͏͏͏?”

Bị c͏ắt͏ c͏h͏â͏n͏ d͏o͏ u͏n͏g͏ t͏h͏ư͏, b͏é t͏r͏a͏i͏ 8 t͏u͏ổi͏ g͏ào͏ k͏h͏óc͏ v͏ì t͏a͏n͏ v͏ỡ g͏i͏ấc͏ m͏ơ͏ t͏r͏ở t͏h͏àn͏h͏ c͏ầu͏ t͏h͏ủ Mùa͏ h͏è n͏ă͏m͏ n͏g͏o͏ái͏, s͏a͏u͏ b͏u͏ổi͏…

THẦY TU BIẾN THÁI

THẦY TU BIẾN THÁI, XÔNG VÀO TIỆM TÓC XIN ĐƯỢC LÀM TÌNH LÀM TỘI VỚI NAM NHÂN VIÊN “Đúng thật là k phải ai mặc áo cà…

Trà sữa riêu cua

Trà sữa riêu cua cực bá đạo! . . . . . . . . . . . . . . ..,..